Ảnh minh họa
Lại một lễ vu lan nữa con không về, một mình mẹ lại đơn côi nơi mái nhà quê. Con nhớ mẹ, thật nhiều!
Tháng bảy vu lan, trời mưa gió thất thường, ngày nào con cũng đi trên những dãy phố rực rỡ sắc màu vàng mã, những bông hoa đủ màu và lòng thì không ngừng chơi vơi nhớ về mẹ.
Một nửa sự thật không phải là sự thật. Nếu ai đó có thể nhìn thấy mình qua câu chuyện ngắn này thì tôi chỉ có thể nói một lời xin lỗi Đó là một buổi sáng của ngày VALENTIN. Tôi ngồi nhà nhâm nhi chén trà . Đột nhiên có tiếng chuông cửa. Tôi đứng dậy đi ra mở cửa và thấy một cô gái trẻ đứng đợi.
Hương không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của bố. Nó cắm đầu đi vào nhà. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc, nó không cầm được nước mắt.
Đọng lại mãi câu cuối cùng cô nhắn nhủ phụ huynh: "Đây là con các vị, nhưng cũng là những cá thể độc lập về suy nghĩ và tâm hồn. Đừng bao giờ ước mong con quí vị giống mình hoặc áp đặt phải như một ai đó. Hãy để trẻ phát triển tự nhiên, trong môi trường đầy yêu thương và khuôn phép đúng đắn!".
Người đàn bà ngồi tựa vào tường trên lối mòn của một con hẻm. Mệt mỏi và thiếp đi cạnh quang gánh của mình. Hai đầu gánh là đủ thứ quà vặt như bánh tráng, kẹo, đến chanh, ớt… rồi có cả đồ chơi trẻ con chằng cột. Chị như muốn kéo cả thế giới chung quanh đi theo mình trong cuộc mưu sinh nhọc nhằn không có ngày tháng cuối.
Ván bài lật ngửa có nhiều cái hay, đặc sắc, hấp dẫn. Tôi đã xem rất nhiều lần bộ phim này và mỗi lần xem vẫn cứ thấy cuốn hút. Ấn tượng đầu tiên đối với tôi là những đoạn đối thoại thông minh, trí tuệ.